Không Quá Muộn Màng – Vũ Nguyệt (Chương 2)

Chương 2. Đau Khổ

Tại quán bar X trong căn phòng một chàng trai anh tuấn tay không ngừng rót rượu. Miệng không ngừng uống xung quanh anh đã có ba, bốn vỏ chai nằm lăn lốc dưới chân.

Tề Hạo thấy vậy liền đưa tay ngăn anh lại “Đừng uống nữa, cậu xem cậu say thành bộ dạng gì rồi hả?” Anh vẫn không quan tâm hất tay Tề Hạo ra rồi tiếp tục uống.

Thẩm Như lúc này cũng không chịu nổi nữa cô đi đến giật lấy ly rượu trên tay anh, rồi hét lên “Mộ Bạch, anh nghe rõ cho em, cô ấy đã là chị dâu của anh rồi, anh như vậy là có ý gì hả?”

Tề Hạo, Lý Khiêm trong lòng run rẩy nhìn về phía Mộ Bạch, cũng không quên cảm thán Thẩm Như thật dũng cảm nha.

Bọn họ chơi với nhau thân như vậy dĩ nhiên biết Mộ Bạch yêu thích Mễ Nhu bao nhiêu.

Nhưng không ngờ tới có một ngày cô lại trở thành vợ của anh trai mình.

Mộ Bạch đau lòng biết bao nhiêu chứ, nếu như là người khác anh sẽ cố gắng tranh giành. Nhưng người kia lại là anh trai của mình anh có thể tranh giành được sao?

Mộ Bạch nở một nụ cười tự giễu “Đúng vậy tôi còn có thể làm được gì chứ?”

Anh cầm chai rượu lên một hơi nốc cạn, thật sự bây giờ anh chẳng biết làm gì ngoài uống rượu cả.

Thế nhưng đau đớn thay, càng uống lại càng say. Nhưng càng say lại càng tỉnh, mọi thứ lại càng rõ hơn trước mắt. Anh thật không thể chấp nhận được việc này.

Đau đớn thay người con gái anh yêu lại trở thành chị dâu của mình.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô và anh trai mình thân mật vui vẻ, trái tim anh lại đau nhói. Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ?

Ở một gian phòng kế bên Mộ Hàn cũng uống không ngừng nghỉ.

Chỉ có điều anh lúc này chỉ có một mình càng uống là càng đau lòng.

Ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua, bọn họ quen biết nhau từ khi học tiểu học vì hai bên gia đình chơi thân với nhau nên cũng đã định sẵn hôn ước cho hai nhà.

Anh nhớ cô vẫn hay chạy theo sau anh gọi một tiếng “Hàn ca ca.” Thân thiết như vậy, đến khi cả hai lớn lên anh vào đại học.

Sau đó cô cũng chọn trường của anh để học thời gian trôi qua thấm thoát bọn họ ra trường rồi anh đi làm đến bây giờ anh đã 27 tuổi rồi. Hai mươi năm chẳng lẽ tất cả chỉ là giả sao?

Càng nghĩ càng rối bời, nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông sẽ không bao giờ cho phép người phụ nữ bên cạnh mình chỉ vì yêu tiền của mình.

Anh lớn tiếng gọi “Phục vụ.”

Rất nhanh sau đó là ba cô gái thân hình bốc lửa bước vào, đi đến rót rượu cho anh. Mấy cô ả nũng nụi sờ vào đùi, vào ngực anh bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng bài xích họ.

Trước giờ bên cạnh anh cũng chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất anh không chán ghét. Sở dĩ anh đồng ý kết hôn vì anh cảm thấy cô rất khác biệt với những cô gái khác.

Nhưng cho đến sáng nay thì có lẽ mọi suy nghĩ của anh về cô đã phải thay đổi, rốt cuộc cô là người như thế nào đây?

Cô ngồi trên ghế sofa phòng khách chờ anh cả một đêm, không biết ngủ quên lúc nào.

Lúc này một tiếng “cạch” cánh cửa lớn được mở ra, liền đánh thức cô tỉnh dậy.

Cô mơ màng nhìn về phía cửa gương mặt quen thuộc của anh đập vào mắt, nhưng sao ánh mắt kia bỗng trở nên thật lạ lẫm, cô cảm giác anh đã không phải là anh của trước kia nữa.

Nhìn anh quần áo xộc xệch bước chân có chút loạng choạng bước vào phòng. Anh nhìn cô không nói một lời sau đó đi thẳng lên lầu.

Cô đứng bất động nhìn theo bóng lưng anh, cô không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh.

Chỉ biết từ trong ánh mắt đó của anh xen lẫn giữa sự chán ghét cùng thống hận.

Cô nhanh chân bước vào phòng bếp nấu cho anh chén canh giải rượu sau đó mang lên lầu.

Lúc này anh đang trong nhà tắm, đống quần áo anh mặc hôm qua bị vứt lung tung trên giường.

Cô vội đặt chén canh giải rượu xuống bàn rồi đi đến dọn quần áo.

Khi vừa cầm cái áo sơ mi trắng lên lại ngửi được mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ. Sau đó là một dấu son môi đỏ chói nơi cổ áo.

Cô vô thức siết chặc chiếc áo trong tay, hóa ra anh đi cả đêm không về là vì ở cạnh bên người phụ nữ khác hay sao? Hóa ra đêm tân hôn trong mắt anh cũng chỉ có vậy thôi ư?

Vừa thấy anh từ nhà tắm bước ra cô đã vứt chiếc áo xuống sàn giọng chua chát nói “Đêm tân hôn anh đi cả đêm không về vì cái này ư?”

Anh nhìn thấy vết son môi trên cổ áo, gương mặt chẳng một chút chột dạ “Thì sao?”

Trái tim cô như quặng lại rốt cuộc anh bị làm sao chứ? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì chứ mà anh lại đối xử với cô như vậy? Chẳng phải trước kia anh rất tốt với cô hay sao?

Cô như mất đi lý trí hét lên “Thì sao ư? Anh còn hỏi thì sao? Đêm tân hôn bỏ tôi ở nhà một mình, mình thì chạy ra ngoài vui vẻ cả đêm không về. Rốt cuộc anh xem tôi là gì hả?”

Mộ Hàn tiến lên vài bước đưa tay nắm lấy càm cô, gằng từng chữ “Rốt cuộc cô là gì của tôi? Cô không biết sao? Mộ phu nhân.” Rồi anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Anh chỉ sợ đứng lâu thêm một chút nữa, không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cô đứng ngây người bên tai cứ vang vọng ba tiếng Mộ phu nhân được anh nhấn mạnh, hóa ra anh cũng nghĩ cô là người như vậy sao?

Hai hàng nước mắt thi nhau tuông rơi. Cô ấm ức, cô đau lòng nhưng cô thật sự không biết nên làm cái gì cho đúng đây.

Tiếng chuông điện thoại reo lên đưa cô về hiện thực là mẹ Mộ. Cô đưa tay quẹt hai hàng lệ, chỉnh lại giọng nói sau đó nhanh chóng bắt máy.

Bên kia đầu dây liền truyền đến giọng nói lo lắng của bà “Tiểu Nhu con không khỏe chỗ nào sao?”

Cô có chút bối rối khi nghe bà hỏi như vậy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói “Dạ con vẫn khỏe ạ.”

“Con bé này bệnh thì cứ nói, lúc nãy mẹ nghe tiểu Hàn gọi báo con bị ốm phải hủy tuần trăng mật của hai đứa, mẹ thật sự rất lo lắng.”

Cô nở một nụ cười chua xót “Dạ con không sao ạ, chỉ ốm nhẹ thôi mẹ đừng quá lo lắng.”

“Được rồi, vậy con nghỉ ngơi tốt đi. Lát chiều mẹ sẽ ghé qua thăm cô.”

“Dạ, không cần đâu ạ, Mộ Hàn… Anh ấy chăm sóc con rất tốt, mẹ không… ”

“Được rồi mẹ biết rồi, mẹ không đến làm phiền tuần trăng mật của hai đứa đâu. Nếu không khỏe thì con bảo tiểu Hàn đưa con đi viện nhé.”

“Dạ, con biết rồi ạ.”

“Được rồi vậy con nghỉ ngơi đi.” “Dạ.”

Cô cúp máy ngồi phịch xuống giường đau đớn, cô thật sự không dám nghĩ về tương lai của cuộc hôn nhân này nữa.

Chẳng phải mới cưới sẽ là một màu hồng hạnh phúc ngập tràn sao? Nhưng với cô lại đau khổ như vậy chứ? Bị chồng ghẻ lạnh, cắm sừng ngay trong đêm tân hôn, rốt cuộc là tại sao? Tại sao những điều này lại xảy ra với cô chứ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *