Không Quá Muộn Màng – Vũ Nguyệt (Chương 3)

Chương 3. Em hạnh phúc chứ?

Cô cố gắng không khóc nữa vì cô biết nước mắt cũng chẳng thể giải quyết được chuyện gì. Nước mắt chỉ làm cho cô càng trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết.

Cô nhặt đống quần áo của anh lên rồi đem xuống nhà giặt giũ. Cô cố gắng để bản thân mình thật bận rộn để có thể quên đi mọi thứ.

Cô giặt đồ xong, thì dọn dẹp nhà cửa, rồi lại quay sang chuẩn bị bữa trưa.

Nhìn một bàn thức ăn được bày ra trên bàn cô hài lòng hít một hơi, sau đó nhanh chân bước lên lầu, gõ cửa thư phòng.

Sau một hồi gõ cửa, cuối cùng anh cũng chịu ra mở cửa, trên mặt mang theo vẻ khó chịu “Có chuyện gì?”

“Cơm chín rồi, anh xuống ăn cơm đi.”

Nhìn cô tươi cười bỗng anh cảm thấy mềm lòng, nhưng một khắc sau đó anh lại lạnh băng nói “Biết rồi, cô xuống trước đi.” Rồi anh đóng sầm cửa lại.

Cô lủi thủi xuống lầu ngồi chờ anh, bên trong phòng anh không ngừng trấn an bản thân “Không được mềm lòng, nhất định không để cô ta lại lừa lần nữa.”

Cả hai dùng cơm trong im lặng, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng muỗng đũa.Thấy không khí thật sự quá ngột ngạt cô liền tươi cười gắp cho anh một miếng sườn xào “Anh ăn thử món này đi.”

Nhìn miếng sườn được cô gắp vào chén, anh chau mày vẻ mặt bài xích “Tôi tự ăn được.” Bầu không khí tức thì lại rơi vào trầm mặc.

Cô ăn thêm vài miếng nữa thì đứng dậy “Em no rồi, anh từ từ ăn đi.” Rồi cô nhanh chân bước ra ngoài.

Cô ngẩn đầu nhìn lên trời bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chói chang nhưng cuộc hôn nhân của cô sao lại u ám đến vậy chứ.

Hai ngày nữa trôi qua, cô vẫn sẽ làm một người vợ đảm đang ngày ngày nấu cơm cho anh, chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa.

Anh vẫn sẽ ở lì trong thư phòng chỉ ra ngoài khi ăn cơm, cũng chẳng nói với cô câu nào.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi kết hôn, cô đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa trưa thì nghe anh nói “Chiều nay cùng tôi trở về nhà chính một chuyến.”

“Em biết rồi.”

Nhận được câu trả lời của cô, anh đi đến lấy nước rồi lại trở lên lầu.

Buổi chiều cô mặc một chiếc đầm trắng khá đơn giản trên mặt cũng trang điểm nhẹ cùng anh đi về nhà chính.

Bên này mẹ Mộ vừa nghe tin hai người sẽ đến, từ trưa đã tất bật chuẩn bị rất nhiều món ngon bà không ngừng uyên thuyên “Tiểu Nhu thích nhất món cá khô tộ làm nhiều một chút.”

Thím Trương bên cạnh mỉm cười “Phu nhân để tôi giúp bà đi.”

“Không cần đâu, tiểu Nhu con bé thích nhất ăn món tôi nấu.”

Hai người trong bếp tất bật chuẩn bị cả buổi chiều, cuối cùng cô cũng đến bà vui mừng đi đến nắm lấy tay cô dẫn cô vào nhà “Tiểu Nhu mau đến đây để mẹ xem con nào.”

Nói rồi bà xoay cô một vòng đau lòng nói “Mới có mấy ngày con lại ốm đi rồi, nói cho mẹ có phải tiểu Hàn ức hiếp con không?”

Cô nhìn bà lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp “Dạ không có, anh ấy đối xử với con rất tốt ạ.”

Mộ Hàn trong lòng có chút chột dạ hắn đối xử với cô như vậy nhưng cô lại nói rất tốt sao? Quả thật cô không hề đơn giản như vậy.

Lúc này Mộ Bạch đứng trên lầu nhìn xuống thấy cô sắc mặt có vẻ không tốt lắm, có vẻ cô ốm đi không ít bất giác đau lòng.

Anh bước xuống lầu nở một nụ cười ấm áp “Tiểu Nhu em đến rồi.”

Bà Mộ quay lại lườm Mộ Bạch một cái “Tiểu Nhu gì chứ gọi là chị dâu có biết không? Thằng bé này vẫn vậy không biết phép tắc gì hết.”

Mộ Bạch cố bật cười “Đúng vậy trước giờ vẫn gọi em ấy là tiểu Nhu nhất thời vẫn chưa sửa được, con sẽ cố gắng sửa.”

Thật ra trong thâm tâm anh vốn không muốn thừa nhận cô là chị dâu của mình chút nào hết nên vẫn không muốn gọi hai từ chị dâu.

Bà Mộ lên tiếng “Được rồi, mau ăn cơm thôi, hôm nay đích thân mẹ xuống bếp, toàn nấu những món con yêu thích đó tiểu Nhu.”

Cô mỉm cười “Vậy con sẽ ăn thật nhiều.”

“Được được mau vào thôi.”

Cả nhà năm người ngồi vào bàn.

Cô ngồi cạnh Mộ Hàn, đối diện là Mộ Bạch.

Cả bữa cơm ông Mộ, Mộ Hàn, Mộ Bạch đều im lặng ăn, chỉ có bà Mộ nói không ngừng, lâu lâu sẽ lại nghe tiếng cười khẽ của cô.

Mộ Bạch nhìn cô miệng nở nụ cười, nhưng sao trong đôi mắt ấy chất chứa vô vàn nỗi buồn như vậy.

Nhìn cô bây giờ đã không còn là tiểu Nhu của trước kia nữa, cô như đang che giấu nỗi buồn nào đó.

Dùng cơm xong cô ở trong bếp gọt trái cây, Mộ Bạch cũng lấy cớ ở lại lấy nước uống mà nán lại trong bếp.

Anh đi đến cạnh cô quan tâm hỏi “Em hạnh phúc chứ?”

Một câu hỏi đơn giản là vậy nhưng sao lại khó trả lời đến thế, cô mấp máy môi cả buổi nhưng vẫn không biết nên trả lời thế nào.

Thấy cô một hồi lâu không lên tiếng anh cũng có thể hiểu được phần nào.

Bỗng anh đưa tay nắm lấy tay cô giọng có chút khẩn trương “Cẩn thận đứt tay.” Thì ra lúc suy nghĩ cô suýt chút nữa cắt vào tay mình.

Cô hoàn hồn cười gượng “Em hậu đậu quá.”

Anh đưa tay xoa xoa đầu cô cưng chiều nói “Được rồi để anh gọt giúp em, anh không muốn ăn táo tắm máu của em đâu.” Nói rồi anh đưa tay cầm lấy con dao trên tay cô.

Cười đùa nói “Thẩm Như cô ấy đang định mở một cửa hàng thời trang, em có muốn cùng cô ấy làm không?”

Nghe nói đến thiết kế thời trang hai mắt cô sáng lên, cuộc đời của cô ngoài việc yêu Mộ Hàn thì việc yêu thích thứ hai có lẽ là thiết kế thời trang.

Hai người tìm đúng chủ đề, thì bàn luận không ngừng nghỉ cả một rổ trái cây đã gọt xong từ lúc nào.

Bà Mộ nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ trong bếp thỉnh thoảng có tiếng cười của cả hai làm bà cũng cảm thấy vui vẻ.

Hai đứa con của bà Mộ Hàn tính tình lãnh đạm lạnh lùng, Mộ Bạch thì là kiểu biết lấy lòng người chỉ cần vài câu nói liền có thể làm người ta vui đến vậy.

Bà nhìn Mộ Hàn trước mặt “Tiểu Nhu là một cô gái tốt, mẹ hy vọng con sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”

Mộ Hàn không nói gì chỉ gật gật đầu, thật ra dù giả vờ không để tâm nhưng anh biết Mộ Bạch cũng thích cô, nhưng vì cô vẫn luôn theo đuổi anh nên mới như vậy.

Khi nghe tin anh người kết hôn Mộ Bạch đã kích động đến dường nào.

Anh nhớ hôm đó Mộ Bạch say khước trở về nhà gõ cửa phòng anh “Anh và cô ấy sẽ kết hôn thật sao?”  Anh chỉ gật đầu không nói.

Mộ Bạch lại cười chua chát “Tại sao chứ? Ngay cả cơ hội tranh giành cũng không cho em sao?”

Mộ Bạch đột nhiên nắm lấy cổ áo anh “Nếu như để em biết anh để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương, ấm ức nào em nhất định sẽ cướp cô ấy về.”

Suy nghĩ Mộ Hàn bị cắt ngang khi anh nghe tiếng cười đùa của cô ngày càng gần.

Lúc này hai người từ trong bếp đi ra vẫn đang nói chuyện rất vui “Thật sao, thật không ngờ cô ấy lại làm như vậy.”

“Đúng vậy anh lúc đó cũng không ngờ được cô ấy sẽ cư xử như thế.”

Cả hai vừa nói vừa đặt đĩa trái cây xuống bàn, bà Mộ lên tiếng “Hai đứa con nói gì mà vui vậy?”

Cô tự nhiên lấy một miếng táo đưa cho bà “Dạ Tiểu Bạch đang nói về Thẩm Như ạ.”

Cả buổi tối Mộ Hàn nhìn ba người em trai, mẹ và vợ mình cười đùa nói chuyện với nhau mà trong lòng cảm thấy chẳng vui vẻ chút nào.

Trong lời nói anh sẽ nghe ra Mộ Bạch vẫn gọi cô là em, và vẫn xưng mình là anh, còn cô vẫn xưng hô là anh em với Mộ Bạch.

Anh đứng dậy “Trễ rồi chúng ta về thôi.” Dù biết là giữa hai người đã không còn có khả năng, nhưng bản thân anh lại không muốn thấy hai người vui vẻ bên nhau như vậy.

Nụ cười trên môi cô chợt tắt ngúm khi nghe anh nói, bà Mộ cũng cảm nhận được điều đó bà vội nói “Hôm nay các con ngủ lại đây đi, mẹ đã bảo thím Trương dọn dẹp phòng của con rồi.”

“Không cần đâu, con về còn có việc, hôm khác sẽ đưa cô ấy đến.”

Bà nhìn vẻ cương quyết trên mặt anh “Được rồi.”

Bà nắm lấy tay cô “Nhớ thường đến thăm mẹ nha.”

Cô mỉm cười “Dạ con biết rồi.”

“Được rồi hai đứa về sớm đi.” “Dạ.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *